Kể từ lần cuối phượt những cung đường vắng vẻ của Sài Gòn vào mùa dịch năm ngoái, hai đứa mình trở về cuộc sống “bình thường mới” và cũng ít gặp nhau hơn. Thế nên kỷ niệm 1 năm gặp được nhau ở dã chiến 6, hai đứa mình quyết định “phượt” cùng nhau nhưng theo một cách rất đặc biệt – bằng chính đôi chân của tụi mình. Và đó là cách bắt đầu hành trình trekking 2 ngày 1 đêm của tụi mình tại Tà Năng – Phan Dũng.
Đầu tiên, có một điều chắc chắn rằng mình không phải là một đứa quá mê thể thao và cũng không phải một đứa có thể lực xuất sắc. Để hoàn thành chặng đường này có lẽ chỉ có một lý do – mình may mắn gặp được các anh chị tổ chức chương trình rất bài bản của trekking Bảo Lê và cả những người bạn đồng hành rất dễ mến. Hai đứa mình tham gia trekking vào những ngày giữa tháng 8 – ngay khi cơn bão số 2 đổ bộ vào miền Bắc và ngay cả thời tiết ở Sài Gòn cũng thất thường với cái nắng rực, những cơn mưa tầm tã, … Suốt chuyến đi này cũng thế, những bằng một cách nào đó cơn mưa tầm tã trên đỉnh đồi chiều hôm ấy lại là thứ còn vương lại nhiều trong lòng mình nhiều nhất.
Từ chối vài lời mời làm thêm vào cuối tuần, mình rời thành phố sau một khoảng thời gian chỉ đi – về giữa bệnh viện, nhà, phòng khám và lớp dạy thêm. Xuất phát một tối cuối tuần tại nhà xe – gần sân bay ở Sài Gòn, có mặt tại Đức Trọng vào lúc trời còn phủ đen, và chỉ vừa nhập nhoạng sáng khi tụi mình đến bìa rừng – bắt đầu cho một hành trình đầy nắng rực đến mưa giông, đẫm mồ hôi đến nụ cười, leo lên đồi đến bò xuống dốc suốt của đám nhỏ tụi mình.
Từ bìa rừng, tụi mình đi 5 km đường bằng khởi động trước khi thực sự đặt chân lên con dốc đầu tiên. Và chỉ ngay từ những bước chân đầu tiên … Một đứa con gái thường đón những tia nắng đầu ngày không đến nửa giờ đồng hồ trên hàng ghế đá với bữa ăn sáng nhỏ; đứa suốt ngày chôn chân trong phòng mổ, chỗ làm thêm và chỉ về đến nhà khi trăng là thứ sáng nhất con hẻm nhỏ trên đường về (vì đèn đường đã tắt, cũng có khi mình nói hơi quá ^^). Thế nên, chỉ với những bước chân đầu tiên – bắt gặp những tia nắng len qua khẽ cây vào buổi sớm, những cơn gió mát dịu ở phía chân đồi – lòng mình đã vui tươi và hân hoan như gặp lại một người bạn tri kỷ sau một thời gian dài.
Lên được đến điểm cao nhất của ngọn đồi là lúc đôi chân của mình cũng bắt đầu biểu tình – rùng mình trước những cơn gió lạnh và gắt trên đỉnh đồi – lại thêm một lần biết mình nhỏ bé và yếu đuối giữa những bao la vô tận, giữa một cơn mưa lớn, giữa tiếng sấm rền. Vượt qua khó khăn khi leo và thả dốc mùa mưa, tụi mình hạ trại khi vừa qua ngã ba Lạc vào khoảng đầu giờ chiều, vệ sinh và chuẩn bị cho một buổi tối cùng nhau.
Quây quần dưới ánh đèn vàng – bên chiếc bàn gỗ trong một đêm mưa lạnh ở hông đồi – tụi mình thưởng thức món heo nướng, gà nướng nóng hổi và nghi ngút khói. Khoai lang và bắp thì được vùi trong mớ tro than còn lại đến tận khi cái hương thơm ngọt thoảng cả một góc trại. Suốt bữa ăn tụi mình kể câu chuyện về bản thân, cách biết đến trekking Bảo Lê và cách tình bạn 13 năm “chối bỏ” nhau giữa núi rừng … kể mãi cho đến khi những tiếng hát vang lên giữa tiếng mưa rừng và cả những tiếng hét vì “thua lỗ” …
Tụi mình choàng tỉnh vì tiếng nói chuyện của ai đó quanh lều nhưng vẫn nấn ná chưa muốn dậy sau một giấc ngủ ngon. Bước ra khỏi lều, những cơn gió lạnh phả vào mặt làm đám nhỏ tụi mình ai cũng co rúm lại trong chiếc áo khoác. Lớp sương mỏng chảy trên những ngọn đồi khi trời chỉ vừa hừng sáng, mình tranh thủ ngồi cùng cô bạn và đổ đầy lòng mình với làn khí trong lành một buổi sớm bên ly trà ấm. Không nói nhiều khi ngồi cùng nhau, nhưng có lẽ tụi mình đều thoải mái với việc được cùng nhau trong yên lặng. Biết được tụi mình vẫn sẽ kể cho nhau nghe những trăn trở, những buồn vui cuộc sống và những định hướng của riêng mỗi người tận cùng ngày tụi mình còn với nhau. Chỉ đơn giản là khi này, tụi mình muốn và cần tận hưởng một cách trọn vẹn thiên nhiên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi trở lại với những bận lòng, những chật chội của Sài Gòn ngày trở về.
Hoàn thành bữa sáng, tụi mình thu dọn và tiếp tục băng qua đồi Lính – một quả đồi trọc – còn lại như một minh chứng cho sự ích kỷ, hiếu thắng và tàn bạo của con người (chắc nên hiểu là mưa nắng đá còn mòn nói chi đến phần người …). Hành trình để trở ra bìa rừng phía Bình Thuận của tụi mình bắt đầu như thế, bằng một cái đồi trọc (mà cũng đã đỡ trọc đi nhiều) và những con dốc thẳng đứng. Dọc cung đường trở ra tụi mình gặp một con suối và dừng chân tại đây, tận hưởng cách dòng nước xiết chảy qua khẽ chân và cách cái mát lạnh của dòng nước chữa lành những đôi nhân mỏi nhừ của tụi mình. Phần còn lại của chặng hành trình cho ra đến nhà dân tụi mình tụi mình tiếp tục trải nghiệm “Grab rừng” trên những chiếc xe từng chở gỗ của người dân địa phương. Mặc dù chân thành mà nói, thì mình hơi ớn trải nghiệm này chút xíu (vì thấy hơi nguy hiểm) – nhưng dù sao cũng là một kỷ niệm đáng nhớ. Kết thúc cuộc hành trình tại bìa rừng, tụi mình dừng chân ở một quán ăn của người dân địa phương. Thật lòng, thì hành trình tham gia leo núi kéo dài hai ngày hơi ngắn và lòng mình có chút hụt hẫng ngày trở về … có lẽ mình cần tập quen với nhịp sống mới này.
Trải qua chặng hành trình không quá dài nhưng cũng đủ thêm một lần mình được mê đắm cách những hàng cây nhỏ, những đám cỏ xanh vươn lên trên đồi Lính mặc cho hàng ngàn tấn thuốc diệt cỏ từng được trải dài dọc dải đất bởi con người. Mình mê cách những cơn gió mát rượi làm rừng thông reo và làm dịu lắng lo, phiền muộn của tụi nhỏ chúng mình. Mình thương cách con người không còn toan tính thiệt hơn, gắn kết và chân thành – khi dìu nhau vượt qua những con dốc thẳng đứng, những cơn mưa lạnh trên đỉnh đồi. Mình ngưỡng mộ cách tình bạn 13 năm dành thời gian cho nhau, lầy lội và vô tình chạm mặt nhau giữa núi rừng. Mình thích những nụ cười chân thật, cười hả hê khi có người “bắt ếch” mỗi khi xuống dốc. Và mình tự cảm thấy biết ơn vì bên cạnh mình vẫn còn một cô bạn – dịu dàng và lặng lẽ bên mình suốt một năm qua – khi mình lần đầu tiên đứng trước những cơn gió lớn ngày bước vào đời …
Tà Năng – Phan Dũng, 12, 13 & 14/08/2022 – lần leo núi đầu tiên.
Be kind,
Phương Vũ.